Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

Truyện ngắn: Anh không sợ bẩn, nhưng tôi sợ

Quán ăn đồ Âu ngày thứ 7 khá đông người, những người vào đây đều là dân có tiền. Khung cảnh sang trọng, xa hoa bậc nhất. Mỗi bàn ăn đều có một phục vụ riêng. Những người bước vào đều là những người có địa vị, tiền bạc được đếm bằng quyển. Mỗi người đều dùng ngữ khí vừa phải nói chuyện với nhau, khiến không gian nơi đây khá yên tĩnh, không quá ồn ào náo nhiệt.

Quản lý thấy chiếc ô tô đốc lại trước cổng, khách hàng bước xuống liền lập tức vươn tay mở cửa.

Mùi hương nước hoa có chút nồng và dụ hoặc lan tỏa trong không khí, mỗi bước chân cô đi đều toát lên vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng.

Quản lý nơi đây là nam, mỗi người vào đây đều ăn mặc rất sang trọng và quyền quý, những người xinh đẹp không thiếu. Nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người ăn mặc không quá hở hang vẫn toát lên sự tinh tế, gợi cảm.

Cô vuốt mái tóc dài buông xõa, cô mặc một chiếc váy đen ôm sát, đằng trước kín đáo, phía sau lộ ra toàn bộ tấm lưng trần trắng nõn. Đôi tay đeo chiếc vòng hemes số lượng có hạn. Cô cầm chiếc ví to bằng khổ giấy a4, tiếng guốc louboutin gõ trên mặt sàn đá.

Mỗi bước chân cô đi đều thu hút người nhìn hai bên. Cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến người khác khó thở.

Cô vẫy tay với bàn cách mình không xa, khóe môi cười tươi tắn.
“Lại trễ rồi”. Cô nói, rất tư nhiên ngồi xuống ghế được phục vụ kéo ra.

Hai đứa bạn bĩu môi, phất tay nói.
“Thôi ngồi xuống nhanh đi, bọn tao đói chết rồi”.

Ba người ngồi canh nhau, ăn một bữa ăn vui vẻ. Cuối cùng cả ba quyết đinh đi tăng 2, địa điểm là quán bar quen thuộc của họ.

Cô đứng lên thanh toán tiền, hôm nay là đến lượt cô mời.
Ba người cùng nhau ra khỏi quán ăn, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Này, này”.

Ba người đồng loạt dừng bước quay đầu, cô hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông xa lạ ở trước mặt.
“Tôi và anh quen nhau à?”.
Anh ta lắc đầu rất chắc chắn:”Không quen”.

Cô quay lưng tiếp tục bước đi, đã nói không quen thì còn gì để nói. Đột nhien anh ta chạy đến chặn trước mặt cô, đưa chiếc điện thoại lên.

“Cho tôi số điện thoại”. Anh nói rất tự nhiên, giống như đây là điều hiển nhiên của định lý.

Cô bật cười, nụ cười đẹp đến mức khiến anh thất thần.

Cô đẩy chiếc điện thoại về phía anh ta, lắc lắc ngón tay.
“Nếu ai xin mà tôi cũng cho thì có lẽ điện thoại của tôi mỗi ngày đều bị khủng bố mất rồi”.

Cô đánh giá người đàn ông này từ đầu đến chân, ăn mặc phóng khoáng, áo phông, quần bò ôm, giầy hàng hiệu, chiếc đồng hồ trên tay anh ta giá trị không nhỏ. Cũng không phải kẻ hiền lành, tại sao cách cưa gái lại ngu ngốc đến thế?

Anh không lùi bước: “Vậy như thế nào cô mới đồng ý cho tôi số?”.

Bạn cô nói thầm vào tai cô, cô hơi nhíu mày, rồi gật đầu đồng ý.
“Đêm nay anh đi theo tôi, nếu sáng hôm sau anh không bỏ cuộc, tôi sẽ cho anh “.

Anh không đắn đo lập tức nói ok, bốn người cùng nhau lên xe của anh ta, lao về quán bar quen thuộc. Mà không ai biết, chỉ đêm nay thôi, tất cả moi chuyện sẽ thay đổi.

Rất lâu sau này cô nhớ lại quyết định năm ấy của mình, cô bật cười chua chát, nếu biết yêu là tổn thương sâu nặng, cô nhất định sẽ khiến bản thân tránh xa thứ gọi là tình cảm này.


Cô đi cùng ba người họ vào quán bar, đi qua các bàn, không ít người đứng lên vẫy tay hét gọi cô.

“An An, vào ngồi cùng bọn anh đi”.
“Không có hứng”. Cô thờ ơ đáp một câu rồi đi tiếp.

“Ê An, ngồi chung không?”.
“Hôm nay có bạn rồi”.

Không ít những câu hỏi thăm những lời đùa nghịch của những người ở đây. Với cô, chốn này như là ngôi nhà thứ 2, là một nơi quá đỗi quen thuộc.

Cô vào bàn, gọi rượu và hoa quả. Đưa ly rượu đến trước mặt anh ta.
“Uống đi”.
Anh ta xua tay: “Không, tôi còn phải đưa em về”.

Cô bật cười. anh ta nói rất ngiêm túc, đột nhien trong lòng có chút ấm áp không tên. Không tiếp tục ép buộc anh ta, cô cùng hai đứa bạn liên tục chơi trò chơi uống rượu. Ba bốn chai rượu lăn lóc trên mặt bàn, lúc này cô đã say mèm nhưng miệng vẫn không ngừng nói.

“Uống, uống đi”.

Anh nhìn cô, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, khuôn mặt được trang điểm rất kỹ lưỡng, nét đẹp của cô rất tây. Nhưng í nghĩ xin số cô có lẽ chính là vì nhìn sâu vào đôi mắt ấy, anh ấy đươc sự cô tịch, sự mệt mỏi mà không ai thấy.

Đêm hôm ấy, cô cùng bọn họ lăn lê hết quán bar này đến quán bar khác, sau đó lại về một quán karaoke sang trọng uống thêm một chập. Đến trưa hôm sau, cô tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ.

Cô vỗ mạnh vào đầu mình, nhíu chặt mi ngồi dậy. Cô nhìn thấy ga giường màu đỏ họa tiết đơn giản, trong lòng đã đoán được đây là nhà chứ không phải khách sạn, còn về đến đây bằng cách nào và đây là nhà ai thì cô không biết.

Cô cúi đầu nhìn trang phục trên người mình vẫn là bộ quần áo đêm qua, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi mở cửa đi ra ngoài. Căn hô trung cư này khá đẹp, bầy biện trang nhã, gam màu trầm đầy nam tính. Cô ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, bước chân đi về phòng ăn.

Từ phái sau cô nhìn thấy người đàn ông mặc chiếc quần thể thao hơi rộng màu đen, bên trên là chiếc áo thun body ôm sát lấy cơ thể sáu múi. Trên người anh ta đeo chiếc tap dề, cô nhíu mày, người này, um.. nhìn có chút quen thuộc.

Lúc này anh ta đột ngột quay đầu lại, nhìn cô rồi rất nhanh tiếp tục làm đồ ăn.

Cô nhận ra người này, đây là người đàn ông đi theo cô cả đêm qua, cô nhìn xung quanh. Hiểu rồi, đây là nhà anh ta, và người đưa cô về cũng chính là anh ta.

“Bạn tôi đâu?”. Cô hỏi.
Anh trả lời rất thản nhiên: “Bọn họ ở khách sạn”.
Cô dở khóc dở cười: “Bạn tôi ở khách sạn, còn anh đưa tôi về đây làm gì”.

Anh quay đầu, bước đến chỗ cô, nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi sờ trán cô như bị bệnh. Anh cười khổ: “Em là đồ ngốc à, tôi đang muốn cưa em, dĩ nhiên phải đưa về nhà để tiện có cơ hội bồi dưỡng tình cảm rồi”.

Cô nhìn anh, nói ngiêm túc.
“Tôi không để tâm trước đây anh đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ. Tôi không phải phụ nữ cổ hủ bảo vệ trinh tiết. Khi yêu chúng ta có quyền trao đi thân xác một cách thuần túy nhất. Tôi chỉ muốn anh hiểu, nếu đã quyết định ở bên tôi thì đừng có ý với ai khác. Một khi cảm thấy không hợp chỉ cần rời đi, tôi sẽ không níu kéo”.

“Được”.

Vậy đấy, lần gặp đầu tiên của hai người diễn ra một cách điên cuồng và chóng vánh là thế. Cô muốn anh hiểu được lối sống của cô, hiểu được cách cô chơi và vui vẻ, hiểu được con người cô đã và đang sống trong một môi trường như vậy, liệu anh có muốn bên cô không?.

Nhưng anh đã không bỏ cuộc, anh nói: “Anh thích em, không vì em là ai, anh chỉ biết anh thích là em”.

Câu nói ấy, lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, trước đây, đàn ông đến với cô chỉ vì cô xinh đẹp, có công việc ổn định, gia đình khá giả. Nhưng cuối cùng họ đều rời đi, vì cái đích họ đến là hôn nhân, mà họ nói cô không phải dạng phụ nữ thuộc về cuộc sống gia đình. Và cuối cùng chia tay trong bình yên.


Hôm nay, cô tự tay đi chợ về nấu cho anh một bữa ăn thịnh soạn. Thực ra tài nấu ăn của cô không giỏi, nhưng vì anh thích con gái nấu ăn nên cô đã cố gắng học. Hôm nay là ngày kỷ niệm cô với anh tròn năm tháng quen nhau.

Cô thừa nhận, cô thực sự đã yêu người đàn ông này, anh rất tốt, tốt đến mức khiến cô trầm luân. Cô không phủ nhận, anh là người đàn ông rất đặc biệt, anh yêu thương chiều chuộng cô hết mực, mỗi khi cô giận anh đều pha trò khiến cô cười.

Anh là người đàn ông tinh tế, dịu dàng, chưa từng lớn tiếng với cô dù chỉ một lần.

Sau khi quen anh được hai tháng, số lần đi bar của cô đã giảm đi đáng kể, đến bây giờ có khi cả tháng cô cũng không đến bar một lần. Cô không còn thích uống rượu, không còn lui tới những nơi quá náo nhiêt. Vì anh thích yên tĩnh, cô thường chọn những quán cafe nhẹ nhàng, không gian yên tĩnh để cùng anh đọc sách.

Ban đầu cô không hiểu, sau này mới ngộ ra, khi bản thân thực sự yêu một người chúng ta có thể vì họ mà thay đổi. Vì họ mà từ bỏ đi ngay cả sở thích của bản thân mà không chút miễn cưỡng.

Anh trở về nhà, nhìn trên bàn đầy ắp những đĩa đồ ăn, mùi hương không được dễ chịu xộc thẳng vào mũi.

Ngồi trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, cô gắp một miếng thịt vào bát anh, cười dịu dàng.
“Anh ăn thử xem ngon không?”.

Anh nhìn miếng thịt cháy trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt, đưa lên miệng nhai.
“Rất ngon”. Anh khen.
Nhìn vẻ mặt khó coi của anh, cô khó hiểu, cắn thử một miếng thì lập tức nhổ ra. Khó ăn quá…

Cô dậm chân, bực mình nhìn anh.
“Thế mà anh còn khen ngon, anh chêu em đúng không”.

Thấy cô giận anh lập tức bước đến ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.
“Không phải, bởi vì là em làm cho nên có chán anh cũng cảm thấy ngon. Đồ ngốc”. Anh rất thích mỗi lần cô giận dỗi, bởi khi ấy anh mới thấy cô không còn vẻ kiêu ngạo và lanh lùng nữa.



Ba tháng sau,
Cô dạo bước trong siêu thị, hôm nay trời trở lanh, cô muốn mua cho anh một chiếc khăn. Cổ họng anh không được tốt, chỉ cần trở gió là có thể bị ho ngay. Cô vào một gian hàng bán khăn quàng cổ hàng hiệu, đi xung quanh xem một vòng, cuối cùng cô chọn đươc một chiếc khăn ưng ý.

Chiếc khăn màu nâu sậm, họa tiết đơn giản mà sang trọng. Cô chưa kịp lên tiếng thì đã bị một giọng nói thánh thót vang lên trước.
“Lấy cho tôi chiếc khăn kia”.

Cô nhìn theo hướng giọng nói, là một cô gái trẻ, khá xinh xắn nhưng sự ngang ngược của tuổi trẻ vẫn còn rất nồng đậm.

“Tôi cũng lấy chiếc này”.

Cô ngồi xuống ghế sopha chờ đợi, nhân viên mang vẻ mặt áy náy ra nhìn cô và người kia.
“Xin lỗi quý khách, hiện tại trong kho chỉ còn một chiếc duy nhất, nên cửa hàng chỉ có thể bán cho một vị thôi ạ”.

Cô không muốn khiến nhân viên khó xử, thực ra cô cũng có thể chọn mẫu khác, chẳng việc gì phải tranh giành một chiếc khăn, đôt nhiên cô gái kia lại lên tiếng.

“Không cần biết, tôi nói là tôi thích chiếc khăn đó, lập tức gói lại cho tôi”

Nhân viên khó xử liếc nhìn nhau, cô chậm rãi đứng dậy, nét kiêu ngạo bị thời gian mài mòn nhưng vẫn không thể xóa mờ. Cô và cô gái kia đều đẹp, mỗi người có một vẻ đẹp riêng, cô gái kia đẹp theo hương vị trẻ trung, mới mẻ, còn cô. Xinh đẹp lại vô cùng sang trọng, nét đẹp của người phụ nữ hanh phúc, mà giàu có.

Cô gái kia bỗng nhiên nhìn về phía cửa, bĩu môi, như sắp khóc.
“Anh, em đã chọn chiếc khăn kia cho anh, vậy mà bị người ta sắp cướp mất”.

Cô cảm thấy nực cười, từ nãy đến giờ cô còn chưa kịp lên tiếng mà đã bị nói là cướp mất của người ta rồi?

Cô chưa kip cười thì cả cơ thể như chấn động, nhìn người đàn ông bước đến bên cạnh cô gái kia. Thời gian như bị dừng lại ngay phút này.

Cô gái chạy đến ôm lấy cánh tay người đàn ông, nũng nịu dụi mặt vào cánh tay anh ta.

Người đàn ông này, có phải quen thuộc quá rồi không?

Anh cũng kinh ngạc nhìn cô, không dám tim vào mắt mình, anh lập tức rút cánh tay khỏi người cô gái bên cạnh. Từ lâu rồi cô không còn thói quen đi dạo trung tâm thương mại, tại sao hôm nay lại đến đây? Tại sao chứ?

Cô nhìn anh, khóc không được, cười không xong, bất lực lắc đầu.
Cô không khóc, không cười, không nháo, cầm túi sách lẳng lặng nhìn anh.

“Anh với cô ta quen nhau à?”. Cô gái bên cạnh anh hỏi
Anh không biết nên trả lời thế nào.

“Anh quen cô ta không?”. Cô tiếp tục truy hỏi.

Cô nhìn bọn họ trước mặt mình, như đang diễn một vở kịch, lúc này cô mới chậm rãi lên tiếng.
“Quen, rất quen phải không?”. Cô hỏi anh, như đang hỏi mình.

“Cô là gì của anh ấy?”. Cô gái kia đanh mặt hỏi.
Hay thật, bây giờ tiểu tam còn to gan chất vấn chính thê nữa à?
“Tôi à, tôi là người cùng chung chăn gối với người đàn ông bên cạnh cô”.

Cô gái kia kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh hất cằm kiêu ngạo, khoác chặt tay anh.
“Thì sao chứ, chúng ta đều chưa phải là vợ, chẳng ai có quyền nói rằng ai là của ai cả”

“Anh, chiếc khăn đó em chọn cho anh, anh thích không?”. Cô gái ngẩng đầu hỏi anh.

Anh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Cô chậm rãi mở ví, lấy mọt chiếc thẻ trong ví đưa cho nhân viên, nhân viên nhìn thấy lập tức cúi đầu chạy vào bên trong.

Rất nhanh sau đó chiếc khăn đã được gói gọn gàng vào trong túi sách đưa đến tay cô. Thanh toán tiền trong sự khó tin cùng tức giận của cô gái.

Cô cất chiếc thẻ vào trong ví, đi ngang qua người hai bọn họ, ngiêng đầu nhìn sang.

Cô nói: “Chỉ cần là thứ tôi muốn, không ai có thể giành được. Nhưng quan trọng là…”. Nói đến đây cô nhìn sang anh, nhấn mạnh từng chữ: “Có đáng hay không”.

Nói rồi cô thả chiếc túi bên trong là chiếc khăn được gói cẩn thận xuống đất, đôi guốc gót nhọn dẫm mạnh lên, không ngừng di mạnh khiến chiếc túi nhăn nhúm khó coi vô cùng.

Nhìn thẳng vào mắt cô gái, cô nhếch môi cười.
“Cho dù là thứ tôi yêu thích, đoạt được rồi cũng có thể dẫm nát”.



Cô trở về nhà như bình thường, thay chiếc váy ngủ đã mua rất lâu mà chưa mặc, chiếc váy hai dây lộ ra bầu ngực đầy đặn. Cơ thể đẹp đến mê hồn.

Anh trở về nhà đã là người hai giờ đêm, mở cửa phòng ngủ nhìn cô nằm trên giường xoay người về một bên. Anh lẳng lặng thay đồ, chui vào chăn, ôm cô từ phía sau.

Cô không quay đầu lại, nói rất khẽ,

“Có thể đừng dùng cơ thể đã lăn trên người phụ nữ khác mà ôm tôi không?”.
Lời nói của cô mang theo biết bao nhiêu khinh thường cùng thất vọng.

Anh gục đầu vào lưng cô, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi”.

Cô gạt tay anh ra, ngồi dậy: “Lời xin lỗi của một kẻ phản bội thường không có giá trị”.

Vì nằm nên chiếc váy ngủ bị lệch, lộ ra phần ngực trắng nõn, chiếc cổ trắng ngần dưới ánh đèn càng thêm gợi cảm.
Anh nhìn cô, cổ họng khô rát. Đôi mắt đã thay đổi trở nên đục ngầu.

Cô bước xuống giường, nhìn anh, cười mệt mỏi.
“Đừng dùng ánh mắt ham muốn ấy nhìn tôi, anh không sợ bẩn, nhưng tôi sợ”.

Hôm ấy là lần cuối cùng cô và anh gặp nhau, cô để lại cho anh lời chia tay trong lạnh lùng. Không nước mắt, không van xin níu kéo, chỉ lạnh lùng rời đi như lúc đầu cô xuất hiện.


Sau này, cô hiểu ra một điều, nếu một người yêu mình, họ sẽ không cần ta phải thay đổi vì họ. Người yêu mình, họ sẽ yêu toàn bộ những gì của ta.

Bản thân cô đã vì anh mà quên đi chính mình là ai, cô sai rồi.

Nhìn những ly rượu lăn lóc trên bàn, cô nói tạm biệt với đám bạn. Ra khỏi bar, cô không gọi xe mà đi bộ trên đường. Những bước chân loạng choạng, nhìn cô từ phía sau, không còn sự kiêu ngạo, lạnh lùng vốn có.

Khi say rồi, cô mới trở lại là chính mình. Cô cũng là phụ nữ, cũng là thân gái yếu mềm. Cô cũng biết đau, biết khóc, biết buồn. Chẳng qua là bản thân đã che giấu thật kỹ, không muốn ai biết được, cô đã vì anh mà đau đớn bao nhiêu.

Cơn mưa nặng hạt rơi xuống, cô ngồi bên lề đường, che miệng bật khóc nức nở.

Anh không biết, vĩnh viễn không biết cô đã từng yêu anh bao nhiêu. Anh không biết, lớp mặt nạ của cô anh tự tay gỡ xuống rồi lại tự tay mình xây lên một lớp mặt nạ dày hơn như thế.

Ngày biết anh phản bội, cô đau đến chết đi sống lại, nhưng cô không muốn rơi lệ, không muốn để cho anh nhìn thấy sự yếu đuối nơi cô.

Cô đã từng muốn từ bỏ tất cả, bình lặng ở bên anh, cùng nhau đi qua những ngày tháng êm đềm. Không có náo nhiệt, không có xô bồ. Nhưng cuộc đời không để cho ai được hoàn mỹ.

Hóa ra, hạnh phúc hay bất cứ điều gì đều có giới hạn. Mà trong tình yêu thì chúng ta đều bất lực và không thể gia hạn cho nó duy trì bao lâu.

Cô khóc như một đứa trẻ, gột rửa toàn bộ lớp mặt nạ vô hình. Chỉ đêm nay thôi, cho cô yếu đuối chỉ lần này thôi, ngày mai, cô vẫn sẽ mag trên mình sự kiêu ngạo. Sự ngạo nghễ của một người phụ nữ thành đạt, có tiền và có thể điều khiển được cuộc chơi của chính mình, hãy cho cô sống như trước đây, không vướng vào tình yêu, không chút ưu phiền.

Cho dù giả tạo cũng được, hãy cho cô yếu đuối đêm nay thôi, ngày mai cô vẫn sẽ như thế. Vẫn sẽ mang trên mình bộ cánh hàng hiệu, vẫn sẽ make up thật đẹp và lắc lư trong bar, hãy để cô như trước, phóng túng như thế. Và cô quên sẽ quên anh.


“Thành phố này, hoa lệ và rực rỡ quá, đến mức em không nhìn ra sự cám dỗ và nguy hiểm của nó

Tình yêu của anh, dịu dàng và ấm áp quá, khiến em không thể nhìn ra sự đau đớn và lừa dối phía sau”.

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

Gửi em – Người con gái mà tôi đã từng yêu tha thiết và cũng đã từng là vợ tôi

Cũng sắp được 3 năm ngày cưới của chúng ta rồi em ạ
 
Tôi và em cùng thi đậu vào NEU, tôi hơn em 1 tuổi nhưng chúng tôi học cùng khóa. Tôi quê ở Thái Bình, còn em ở Thanh Hóa. Nhà tôi kinh doanh, kinh tế khá giả, chúng tôi có cuộc sống sung túc. Từ khi quen em, tôi yêu em bằng tất cả tám lòng chân thật, em đòi gì, muốn gì, tôi đều chiều em tất. Em nói em nợ chỗ này chỗ kia, em nói em cần tiền cho anh, chị em, cho mua sắm, tôi ko tiếc tiền mà xin bố mẹ cho em. Những ngày học đại học, tôi còn cắm cả máy tính, xe máy cũng để có tiền cho em vay “vay” tôi cũng biết em lấy tiền của tôi cho những ai kìa...nhưng cũng vì thương em, ko muốn em khổ. Và tình yêu đến thật đẹp, chúng tôi chuyển về sống thử như vợ chồng. Khi chúng tôi học năm cuối, em thông báo có bầu, tôi vui lắm, và nhất quyết cưới em về làm vợ, về thưa chuyện với bố mẹ. Trước khi bố mẹ tôi biết em có bầu, ông bài có vẻ không ưng em lắm, phần vì xa, phần vì em quê Thanh Hóa, nhưng với tôi, em là tất cả, tôi chưa bao giờ có khái niệm kỳ thị dân ở đâu cả, cơ bản ở đâu cũng có người tốt người xấu. Khi hay tin em có bầu, bố mẹ tôi thương con thương cháu và ngay lập tức đồng ý cho đám cưới này. Ngày cưới, chúng tôi chi 1 khoản cũng khá nặng cho nhà gái, ngày đón dâu ra TB, em nói rằng, tất cả vòng vàng,nhẫn cưới mẹ tôi cho em, em làm mất rồi ngay khi vừa cưới xong. Thực ra tôi biết em lấy gói ghém đưa cho họ nhà ngoại mang về quê TH, tôi tặc lưỡi cho qua vì là vợ chồng không tính toán. Em nói em ko mang quần áo ra, thế là bố mẹ tôi chi tiền mua tất cả quần áo mới cho em. Ra TB ăn cỗ, họ hàng nhà em, già trẻ, lớn bé thi nhau đòi xin túi to túi nhỏ để thi nhau phần mang về, chúng tôi cũng đáp ứng. Cưới nhau xong, em bảo lưu kết quả, còn tôi tiếp tục lên đường đi học, nhà tôi kinh doanh, bố mẹ dậy từ sáng sớm bán hàng, còn em, em ngủ đên 12h trưa, cơm nước cũng ko bắt em nấu, mà bố mẹ tôi nấu cho em ăn. Những tháng cuối thai kỳ, em về TH sinh nở, cứ đó, hàng tháng nhà tôi gửi vào hàng chục triệu cho con, cho cháu. Nhưng mà, em liên tục kêu không đủ. Ngày cu Bi chào đời, cả nhà tôi như vỡ òa chào thành viên mới, lại càng quý em hơn, vì sinh cho ông bà 1 thằng cháu đích tôn khỏe mạnh, bụ bẫm. Từ đó, em lại càng được cưng, được chiều, được nhà tôi chăm sóc tốt hơn. Con được 2 năm, em xin đi học lại, em nói em không ở được nhà trọ, thế là trong khoảng thời gian đó, em ở Khách sạn. Kết quả bố mẹ tôi mang 60 tr ra thanh toán tiền khách sạn cho em. Được 1 thời gian, em ra nhà trọ sống. Khi đó thì tôi đã ra trường và đi làm rồi. Nhớ vợ, tôi lẳng lặng vào thăm em. Vừa vào khu trọ, bác chủ nhà bảo “Vợ mày dẫn trai về ngủ kìa”. Tôi như chết lặng người khi thấy em và kẻ đó quấn quýt bên nhau không mảnh vải che thân......kẻ đó không phải ai khác mà là tình cũ của em.

Ảnh minh họa!
 
...Tôi giải quyết mọi chuyện trong im lặng để gia đình được êm ấm......
 
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, em tình tứ nhắn tin với kẻ đó vợ vợ chồng chồng, gọi anh ta là “bố Bi à”. Bố mẹ tôi cũng nhìn thấy, họ hàng biết, mọi người cũng đều đã biết. Quá đau đớn, tôi đi xét nghiệm DNA, kết quả Bi không phải là con trai tôi. Không tin vào mắt mình, tôi đi xét nghiệm lần 2, lần 3, và đều cho cùng 1 kết quả, “Bi không phải là con tôi”
 
Nhưng tôi nào ngờ, trước đó, em đã cuỗm sạch vài đồ có giá trị nhà chúng tôi, lấy đi cả những cái quần áo của em tôi. Em thiếu vải đến thế sao. Nhưng tôi cho em đấy, cái gì đã vuột khỏi tầm tay đi rồi, tôi sẽ không hốt lại. Tiền nhà chúng tôi, em lấy được thì mong rằng em hãy dùng nó lo cho cu Bi lớn lên, trở thành 1 người tốt, và cũng đừng biến kẻ đó cũng trở thành người đàn ông thứ 2 bị cắm sừng như tôi.
 
Ngày chúng tôi hẹn nhau ở HN trả cu Bi cho em. Ngày mà bố mẹ tôi bế cu Bi trên xe mà 2 onong bà khóc nấc lên nấc xuống, nước mắt của những con người lăn lộn kinh doanh nay giờ cũng phải rơi lệ. 

Bế cu Bi từ xe ra, bố mẹ tôi khóc gào lên, cu Bi thì ngơ ngác, giơ tay ra lau nước mắt cho bố tôi, ngây thơi hỏi “Ông ơi, làm sao ông khóc thế?”. Thế là bố tôi lại càng khóc to hơn. Mẹ tôi thấy thế cũng khóc to hơn nữa. Là thằng đàn ông, tôi thấy mình vô dụng hơn bao giờ hết....Còn em, em sắt đá quá. Em cười tươi như được giải thoát, em cầm tờ đơn lý hôn ký ngay không chút do dự.
 
Hằng đêm, nằm gục xuống gối, tôi lặng người khóc, nước mắt của 1 thằng đàn ông chảy ngược vào trong. Chúc em hạnh phúc bên người đó. Bi à, lớn lên nhớ trở thành 1 thằng đàn ông tốt.

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Ký sự chăn phi công (PC) trẻ của 1 Máy Bay Bà Già (MBBG) hạng nặng

“Vòng tay ấy, bờ môi ấy và cơ thể tràn nhựa sống của em cuối cùng cũng thuộc về chị sau bao ngày mong chờ. Ngồi viết những dòng này, chị như đang sống lại giây phút hạnh phúc nhất của đời mình”.
 
Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên

Chị tự cho mình là “máy bay bà già” bởi tuổi đời chị không còn trẻ, nhan sắc cũng ở mức bình thường và đã từng có một gia đình hạnh phúc. Sau khi ly dị, chị sống cùng mẹ và đứa con gái lên 5 tuổi, 2 năm xa đàn ông, chị chưa từng một lần đụng chạm và rất nhiều lần chị khao khát một vòng tay, nụ hôn nồng cháy và cả hơi đàn ông quấn lấy cơ thể mình.
Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường nếu không có sự xuất hiện của một chàng trai, là nhân viên cấp dưới kém chị đến 5 tuổi. Ngay từ lúc phỏng vấn chị đã để ý đến bằng cấp, lý lịch và tất nhiên không quên vẻ điển trai, thông minh toát lên qua những câu trả lời sắc sảo và thuyết phục của phi công trẻ.
“Em biết không, ngay từ cái nhìn đầu tiên chị đã thấy có điều gì tạo nên sợi dây kết nối của chúng mình. Chị như sa lầy, lạc lối và trái tim bắt đầu đập loạn nhịp khi nghĩ đến em, nghĩ đến lúc chúng mình ân ái cùng nhau”.
 
Chị đã từng nghe bạn bè kháo nhau về việc chinh phục phi công trẻ thế nào, ra làm sao, đặc biệt việc ân ái với phi công trẻ cũng mang lại cảm xúc khác hẳn với những chàng trai vốn đang theo đuổi hoặc với ông chồng đã từng chăn gối với chị. Chính vì điều này mà chị đã tò mò và hơn hết chị đã nghĩ đến việc sẽ chinh phục bằng được, sẽ đưa phi công trẻ “vào đường băng” để “cất cánh”!
 
Những ngày làm việc đầu tiên, chị luôn ưu ái, tạo điều kiện cũng như quan tâm đến phi công trẻ và điều đó cộng với sự thông minh, nhanh nhạy thì phi công trẻ đã dần làm quen với công việc. Mỗi ngày đi qua nơi làm việc của phi công trẻ chị đều cố lén ánh nhìn và trong lòng lại dâng trào lên cảm giác khó tả. Chị quyết định phải “chăn” bằng được phi công trẻ từ đây!
 
Mục tiêu chị đặt ra là 2 tháng, 2 tháng để sở hữu một phi công trẻ tuổi đời 23. Để bắt đầu cho kế hoạch hoàn hảo thì những việc như chở chị đi gặp khách, ăn trưa, gọi vào phòng riêng trao đổi công việc ngày càng trở nên thường xuyên.
 
“Hôm ấy chị đã cố tình mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng cổ để lộ bộ ngực đầy đặn thấp thoáng sau lớp áo mỏng tang kia. Chị đã cố tình ngồi xuống ghế còn em đứng cạnh nhìn xuống màn hình chiếc ipad và chị biết ánh mắt của em không chỉ hướng xuống màn hình mà còn liếc trộm bộ ngực thấp thoáng của chị”.
 
Hôm ấy chị cố tình nói không đi xe lên cơ quan, chị muốn phi công trẻ đưa về nhà và tất nhiên không có lý do gì để phi công trẻ từ chối. “Ngồi lên xe, hai bàn tay chị ôm lấy eo và không quên áp bộ ngực của mình vào lưng em. Chị biết em cũng rất bối rối nhưng chị cứ thích thế đấy”.
 
Qua Hồ Tây, chị nói với phi công trẻ là chưa muốn về nhà ngay mà muốn đi ăn ốc, vậy là chị và phi công trẻ lại ngồi tâm sự với nhau. Những ánh mắt, cử chỉ và những đụng chạm nhẹ nhàng khiến chị như muốn ngấu nghiến phi công trẻ ngay lập tức!


Và một đêm đáng nhớ nhất đời
Hơn một tháng kể từ ngày phi công trẻ vào làm việc tại công ty mà chị vẫn chưa thể chinh phục được khiến hàng đêm như dài ra bởi những rạo rực bứt rứt trong người khi nghĩ đến phi công trẻ.
 
Những tâm sự về chuyện gia đình, cuộc sống và cả những đụng chạm nhẹ nhàng của chị chắc chắn phi công trẻ đã hiểu. “Chẳng nhẽ lại kêu em vào phòng riêng rồi ôm hôn ngấu nghiến sao”? Chị lại đau đầu với kế hoạch làm sao để đưa phi công lên giường. Có hàng tá mưu kế được chị vạch ra nhưng chẳng có cái nào cảm thấy phù hợp. Chị sợ mình thất bại trong cuộc chinh phục này!
 
Nhưng rồi chuyện lại đến nằm ngoài tất cả những kế hoạch, dự định. Cơ quan bắt chị đi tỉnh ký kết một hợp đồng lớn, tất nhiên chị không quên đề xuất với cấp trên cho phi công trẻ làm thư ký. Chị vui mừng ra mặt khi báo tin với phi công trẻ về chuyến công tác sắp tới.
 
Sau khi ký kết hợp đồng xong, chị cùng phi công trẻ nán lại 1 ngày để thưởng thức hải sản cũng như khung cảnh của Hạ Long. Những khúc nhạc du dương bên những ly rượu vang khiến má chị ửng hồng còn phi công trẻ cũng nhìn sâu vào đôi mắt chị.
 
“Bất chợt em nắm chặt bàn tay rồi ghì chặt lấy chị và một nụ hôn nồng cháy như xóa tan mọi khoảng cách. Đã bao lâu rồi mới đón nhận một nụ hôn nồng nàn và đê mê đến thế, chính chị cũng không biết nữa”.

“Căn phòng như lặng im trước giây phút ấy, những chiếc cúc áo của chị được bung ra dưới bàn tay tham lam của em. Em bắt đầu khám phá cơ thể chị vụng về như một đứa trẻ. Không tham lam, không vội vàng mà có phần luống cuống, chính điều này là một chất men làm chị chết mê chết mệt em biết không…”.
 
Sau đó là những phút giây ân ái khiến chị chỉ biết tả nó bằng những từ ngữ được cho là thô tục, trần trụi. Đêm hôm ấy chị cùng phi công trẻ ân ái với nhau nhiều lần và đó quả là một đêm hạnh phúc ngất ngây đối với người đàn bà đã ngót 30 tuổi.
 
Những ngày tháng tiếp đó, chị và phi công trẻ vẫn thường xuyên gặp nhau trong khách sạn, nhà nghỉ, thậm chí có lần ở nhà riêng của chị nữa. Chị tự hào và đắc thắng trước những kế hoạch “lái phi công” hoàn hảo của mình.
 
Nhưng điều đó đã kết thúc khi một ngày phi công trẻ nói với chị rằng “Em đã có người yêu”. Chị không oán, không trách mà chỉ thấy cuộc sống trở nên tẻ nhạt và vô vị. Chị lại tiếp tục tìm cho mình một phi công trẻ khác…

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

Tản mạn chuyện xe hơi ở xứ Ta và Mẽo (Loại xe, Thu nhập và Tuổi tác)

Tình cờ hôm nay đọc được bài chia sẻ của bạn Hiệu Minh mình copy lại và đổi title thành "Tản mạn chuyện xe hơi ở xứ Ta và Mẽo (Loại xe, Thu nhập và Tuổi tác)" cho nó khác :)

Ở cái xứ ta thuế cao siêu nặng 1 chiếc ô tô đến tay người dùng cõng gần gấp 3 tiền chưa kể các loại phí (Trước bạ, thu nhập, biển số, đường bộ, cầu phà....) thế nhưng vẫn thấy rất nhiều các đại gia cậu ấm cưỡi các siêu xe. Hãy tham khảo bài viết sau để thấy được giữa 2 quốc gia có sự khác nhau khá lớn trong việc sở hữu xe và thu nhập của họ.

Hồi sang Mỹ (2-2004) nghe nói mua xe hơi dễ. Ra chợ có thể vác về một con Porsche cỡ vài trăm ngàn như dân Hà Nội tạt xe máy vào vỉa hè mua mớ rau. Hóa ra chuyện không đơn giản.

Người Mỹ mua xe cũng như mua nhà trả góp dù quốc gia này có tới 255 triệu xe hơi với số dân 320 triệu. Ít ai có tiền mặt cho vào bao tải hay tài khoản ngân hàng vài chục ngàn đô la để làm việc đó nhẹ tựa như lông hồng.

Ít nhất phải có công ăn việc làm, có thu nhập ổn định, tiền trong tài khoản không có nhưng ngân hàng thấy tương lai có thể trả được cả vốn lẫn lãi trong vài năm, họ mới đồng ý mở hầu bao.

Nếu có lịch sử trả tiền đúng hạn (thẻ tín dụng, tiền thuế, tiền điện, nước…), điểm tín chỉ cao (credit score) được ngân hàng cho vay lãi suất thấp. Nếu chây ỳ không chịu trả hay bóc ngắn cắn dài thì khó được lãi suất thấp.

Vay mua xe hơi dễ hơn vay mua nhà. Giống như nhà cửa, lương cao đi xe đẹp, lương thấp đi xe ít tiền. Sự phân tầng xã hội ở đâu cũng thế.

Tôi cố tìm chiếc xe hơi làm sao cho hợp với tiền lương đủ cho mọi loại chi phí: tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền ăn, tiền đi lại, làm sao cuối tháng vẫn dư 1$ là mừng húm.

Sau ba tháng tìm hiểu, vừa thi bằng lái, vừa để ý tìm xe. Cuối cùng vớ được một em Toyota Corolla 1997 DX đỏ chói đã đi 65 ngàn miles (trên 100 ngàn km – đã dùng 7 năm), đầu hơi bị móp chút nhưng vẫn đi ngon.

Mặc cả mãi với lão chủ với giá 3500USD, chưa bằng cái xe máy Spacy ở Hà Nội. Đồng nghiệp từ Hà Nội sang nhìn ái ngại, tưởng sang Mỹ có xe sang, ai ngờ khổ thế.

BC-WV--BC-PRI--Older Drivers--Eighty-seven-year-old Dorothy Wulfers, who learned to drive a Model T Ford at age 15, prepares to pull out of her parking space Friday, June 4, 2004 in Morgantown, WV. Wulfers said only her and God will decide when she stops driving. (AP PHOTO/DALE SPARKS)
Bà cụ lái xe. Ảnh: AFP

Đi trên cao tốc bắt đầu để ý xe mới, xe cũ, xe sang, xe hèn. Nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống thấy nhiều chiếc cỡ sinh năm 1960-1970, đầu đuôi bẹp vì va đập, được bảo hiểm trả cái check nhưng không sửa mà đi uống rượu hay xem đầm cởi truồng.
Thấy Buick, Lincoln, Cadillac hay Lexus (bên ta gọi là lếch xù – đọc chuẩn phải là lếch-xớt-s) thì y như rằng trong đó là một đầm già hay cụ ông lụ khụ cỡ 50 trở lên, tóc bạc phơ, đứng mở cửa xe lưng đã còm.

Ít ai có xe Porches mới khi 18 tuổi vì lương thấp làm sao đủ tiền trả góp hàng tháng khi nhà cửa vẫn đi thuê. Ở tuổi đó mà có Audi chắc là đi mượn. Bố mẹ giầu và có học ít khi sắm xe sang cho con vì muốn con tự lập. Họ cho rằng, tự làm ra tiền mới đánh giá được thế nào là mồ hôi nước mắt.
Tuổi 20 sắm sedan nho nhỏ vừa xinh giá dưới 10 ngàn, ít tiền chơi con vài ngàn, thậm chí vài trăm. Có bạn VN sang làm bằng Tiến sỹ mua xe Honda có 500$ đi mấy năm không hỏng. Khi chuyển về bang New Mexico làm giáo sư, tiền thuê vận chuyển đắt gần bằng tiền xe. Anh không dám lái mấy ngàn miles, đành tặng mấy anh xì (Mexico).

30 tuổi chọn chiếc xe VAN 8 chỗ để chở vợ con và gia đình, lao lực thêm 10-20 năm nữa để đưa con vào đại học hay qua 18 tuổi. Đến 40-50 tuổi bắt đầu nghĩ liệu có đủ chi dăm chục ngàn đô cho đổi đời vì ở cái tuổi khủng hoảng về tâm lý kể cả sex.

Người ta nói, ngành sản xuất xe hơi bên Mỹ phát triển được do thế hệ già U50 trở lên. Lớp này có tiền, công việc ổn định và muốn tự thưởng một chút trước khi về với thế giới bên kia nên thường chọn xe mới. Mua và coi như không bao giờ sắm lại vì hết khả năng thanh toán. Hoặc khi hưu thì dư ra một khoản kha khá nên trước khi chết quên sầu đau.

USA Today đã thống kê tuổi tác và 5 loại xe sang như sau
  1. Lincoln: Tuổi trung bình người mua là 61. Năm 2013 đã bán được 82 ngàn chiếc.
  2. Buick: Tuổi trung bình của người mua là 60,3. Năm 2013 bán được 206 ngàn chiếc.
  3. Bugatti: Tuổi trung bình là 59,5. Không rõ bán được bao nhiêu.
  4. Cadillac: Tuổi trung bình là 59,5. Năm 2013 bán được 183 ngàn chiếc.
  5. Lexus: Tuổi trung bình là 56,6. Năm 2013 bán được 274 ngàn chiếc.
Trong khi đó BMW và Mercedes bán được hơn 300 ngàn xe mỗi hãng. Bloomberg còn thống kê, cứ 15 người lái xe trên đường có một cụ trên 75.

Trẻ chơi xe ít tiền. Ảnh: Internet
Trẻ chơi xe ít tiền. Ảnh: Internet

Như vậy, sang Mỹ mà lái một em Cadillac hay Lexus mới cóng thì dân sở tại sẽ nghĩ, hoặc bạn mượn xe của bố, hoặc vừa trúng sổ số, hoặc bạn sắp hưu.
Đối với dân Mỹ, xe sang là thương hiệu của sự giầu có nhưng đôi khi chứng tỏ sự…già nua. Như người ta nói “Đàn ông càng nhiều tuổi càng giầu. Bạc trên tóc, vàng trên răng, đá quí trong thận và bất động sản trong quần”.
Giá trị Việt và giá trị Mỹ rất khác nhau. Bắt đầu là chiếc xe hơi, nếu tranh luận sẽ khó có hồi kết.
Chúc các cụ đi làm đầu tuần vui, lái xe an toàn và đúng luật.

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016

Tản mạn và hài hước ngày quốc tế phụ nữ 8/3

Thấy dân mình phong trào ngày càng tăng, ra đường rợp trời hoa quà tặng, đua nhau tặng quà và những thứ phù phiếm :D tiện đây xin kể 1 câu truyệ vui và hài hước - Tản mạn và hài hước ngày quốc tế phụ nữ 8/3


Sắp hết giờ giảng, giáo sư bỗng đề nghị với các sinh viên,

– “Tôi cùng mọi người thử một trắc nghiệm nhỏ, ai muốn cùng tôi thử nào?”

Một nam sinh bước lên.

Giáo sư nói,

– “Em hãy viết lên bảng tên của 20 người mà em khó có thể rời bỏ”.
 

Chàng trai làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân…
 

Giáo sư nói:
 

– “Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!”
 

Chàng trai liền xoá tên của người hàng xóm.
 

Giáo sư lại nói:
 

– “Em hãy xoá thêm một người nữa!”.
 

Chàng trai xoá tiếp tên của một đồng nghiệp.
 

Giáo sư nói tiếp:
 

– “Em xoá thêm tên một người nữa đi”. Một người không quantrọng nhất trong cuộc đời. chàng trai lại xoá tiếp…..
 

Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba tên: bố mẹ, vợ, và con.
 

Cả giảng đường im phăng phắc,
 

Mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư, cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi!!
 

Giáo sư bình tĩnh nói tiếp – “Em hãy xóa thêm một tên nữa!”
 

Chàng trai chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn… anh đưa viên phấn lên… và gạch đi tên của bố mẹ!
 

– “Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!”, tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai.
Chàng trai sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết gạch bỏ tên của đứa con trai … Và anh bật khóc thành tiếng, dáng điệu vô cũng đau khổ.





Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi:
 

– “Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó rời xa nhất?”
 

Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời.
 

Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói:
 


– “Theo thời gian, cha mẹ sẽ là rời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành, cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi, người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi!
Nói xong rồi chàng trai quay sang nói nhỏ vào tai vị giáo sư : “Thưa thầy em phải nói như vậy là vì con vợ của em đang ngồi bên dưới … không nói như vậy thì chỉ có chết với nó, xin thầy thông cảm giùm em.”
 

Vị giáo sư cười như mếu :”Thầy cũng chẳng khác gì em! Bài trắc nghiệm này là do vợ của thầy đưa ra !!!!

ST

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

lại nói về vụ Cô Gái Lái Camry Đâm Chết 3 Người

Nhân cái vụ Camry tông 3 người định ko nói nhưng rồi cũng phải nói tý cho nó đỡ bí


Mở fb ra chỉ thấy bàn tán đủ thứ về vụ này, từ các mẹ bỉm sữa trên webtretho vốn dĩ toàn chuyện đánh gen, cướp chồng cũng lao vào phá án. Sang bên otofun thì khỏi phải nói, mỗi thành viên không những là các anh hùng bàn phím mà còn là thám tử tư rất đa nghi với những thuyết âm mưu đến là bái phục.

Mình thì chưa đọc 1 bài báo nào về vụ này mà chỉ xem cái video clip vì thấy báo chí giờ viết rất tạp nham, 1 ông đăng bài là cả đàn lao vào xào nấu lại nội dung với đủ thể loại giật title câu view nhưng tóm lại vẫn chỉ có vậy. Lúc thì người cầm lái là ông A, vài phút sau lại là chị B, Ông nào cũng cố tạo cho mình 1 cái tiêu đề gần như phá xong án rồi và mình là người kết luận cuối cùng, tóm lược đủ hết và chính xác nhất trong khi bên XXX các anh ấy vẫn chưa hề có thông báo hay công bố gì chính thức trước báo giới.

Trong lúc các anh xxx đang làm việc thì trên mạng các thánh tay gõ nhanh hơn não thì phán "Không thể là anh A mà là chị B" "nhà em cạnh đấy đúng là chị B chứ không phải anh A" "Chắc là chạy tiền để tráo người" "Nhận thay tội" .... vãi lái thật chứ ko phải đùa
grin emoticon

Loanh quanh cũng chỉ là:

"Chị A đi ra từ cửa sau với bước trân phải xuống trước chắc là chạy từ ghế lái xuống" - Mịa lúc đấy chân dell nào chả có thể bước xuống trước đc, lúc đấy mà còn tính toán để ra cửa sau thì chắc thần kinh thép.

"Anh A ra từ cửa phụ đằng trước" - Nhìn cái xe nó bẹp dúm cửa lái thế thì mới thế quái nào đc mà ko chui ra từ bên phụ, lúc đấy mà đủ bình tĩnh để đổi người chắc giết người chuyên nghiệp mới đủ tính toán làm đc
grin emoticon

Qua đây cũng thấy được 1 số điều:

- Dân nhà mình mất cmn niềm tin ở các anh xxx thì phải, có kết luận của xxx mà dân mình vẫn nghĩ là "$ đâm toạc tờ giấy"

- Nghề thám tử (nói đúng hơn là thầy bói) sau này sẽ phát triển ở VN

Xem vidoe và theo như phán đoán của tôi sau nhiều năm làm nghề xe ôm thì chắc chắn người lái xe là người gây tai nạn, hung thủ chính là kẻ giết người !!!

Xin hết!

10 điều vợ dặn chớ ngày nào quên




Chồng ơi ! vợ bảo chồng này
 

10 điều vợ dặn chớ ngày nào quên
 

Đầu tiên thèm phở chớ nên
 

Bởi cơm em vẫn còn nguyên trong nồi
 

Thứ 2 chớ có lôi thôi
 

Nhậu say về ngủ chớ ngồi cà kê
 

Thứ 3 thỉnh thoảng cà phê
 

Tan ca là phải liền về nhà ngay
 

Thứ 4 nhẫn vợ trao tay
 

Chớ gặp gái đẹp tháo ngay ra ngoài
 

Thứ 5 chi phí tiêu sài
 

Lĩnh lương không được bỏ ngoài tiêu riêng
 

Thứ 6 nói phải làm liền
 

Chăm con dưỡng vợ giữ yên gia đình
 

Thứ 7 hiếu nghĩa phụ huynh
 

Để sau con cháu chúng mình noi theo
 

Thứ 8 dẫu có sang nghèo
 

Đừng có thay đổi bọt bèo nọ kia
 

Thứ 9 tâm sự sẻ chia
 

Đừng để 1 phía đầm đìa lệ rơi
 

Thứ 10 bài bạc chớ chơi
 

Làm đúng tất cả như lời cầu hôn
 

10 điều em nói giản đơn
 

Đừng nghĩ phức tạp mà hờn em nha
 

Những điều em mới nói ra
 

Chỉ mong tổ ấm chúng ta yên bình
 

Trái tim em rất yêu mình
 

Nghe em chồng nhé trọn tình phu thê