Tình cờ hôm nay đọc được bài chia sẻ của bạn Hiệu Minh mình copy lại và đổi title thành "Tản mạn chuyện xe hơi ở xứ Ta và Mẽo (Loại xe, Thu nhập và Tuổi tác)" cho nó khác :)
Ở cái xứ ta thuế cao siêu nặng 1 chiếc ô tô đến tay người dùng cõng gần gấp 3 tiền chưa kể các loại phí (Trước bạ, thu nhập, biển số, đường bộ, cầu phà....) thế nhưng vẫn thấy rất nhiều các đại gia cậu ấm cưỡi các siêu xe. Hãy tham khảo bài viết sau để thấy được giữa 2 quốc gia có sự khác nhau khá lớn trong việc sở hữu xe và thu nhập của họ.
Hồi sang Mỹ (2-2004) nghe nói mua xe hơi dễ. Ra chợ có thể vác về một
con Porsche cỡ vài trăm ngàn như dân Hà Nội tạt xe máy vào vỉa hè mua
mớ rau. Hóa ra chuyện không đơn giản.
Người Mỹ mua xe cũng như mua nhà trả góp dù quốc gia này có tới 255
triệu xe hơi với số dân 320 triệu. Ít ai có tiền mặt cho vào bao tải hay
tài khoản ngân hàng vài chục ngàn đô la để làm việc đó nhẹ tựa như lông
hồng.
Ít nhất phải có công ăn việc làm, có thu nhập ổn định, tiền trong tài
khoản không có nhưng ngân hàng thấy tương lai có thể trả được cả vốn
lẫn lãi trong vài năm, họ mới đồng ý mở hầu bao.
Nếu có lịch sử trả tiền đúng hạn (thẻ tín dụng, tiền thuế, tiền điện,
nước…), điểm tín chỉ cao (credit score) được ngân hàng cho vay lãi suất
thấp. Nếu chây ỳ không chịu trả hay bóc ngắn cắn dài thì khó được lãi
suất thấp.
Vay mua xe hơi dễ hơn vay mua nhà. Giống như nhà cửa, lương cao đi xe
đẹp, lương thấp đi xe ít tiền. Sự phân tầng xã hội ở đâu cũng thế.
Tôi cố tìm chiếc xe hơi làm sao cho hợp với tiền lương đủ cho mọi
loại chi phí: tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền ăn, tiền đi lại, làm
sao cuối tháng vẫn dư 1$ là mừng húm.
Sau ba tháng tìm hiểu, vừa thi bằng lái, vừa để ý tìm xe. Cuối cùng
vớ được một em Toyota Corolla 1997 DX đỏ chói đã đi 65 ngàn miles (trên
100 ngàn km – đã dùng 7 năm), đầu hơi bị móp chút nhưng vẫn đi ngon.
Mặc cả mãi với lão chủ với giá 3500USD, chưa bằng cái xe máy Spacy ở
Hà Nội. Đồng nghiệp từ Hà Nội sang nhìn ái ngại, tưởng sang Mỹ có xe
sang, ai ngờ khổ thế.

Bà cụ lái xe. Ảnh: AFP
Đi trên cao tốc bắt đầu để ý xe mới, xe cũ, xe sang, xe hèn. Nhìn lên
không bằng ai nhưng nhìn xuống thấy nhiều chiếc cỡ sinh năm 1960-1970,
đầu đuôi bẹp vì va đập, được bảo hiểm trả cái check nhưng không sửa mà
đi uống rượu hay xem đầm cởi truồng.
Thấy Buick, Lincoln, Cadillac hay Lexus (bên ta gọi là lếch xù – đọc
chuẩn phải là lếch-xớt-s) thì y như rằng trong đó là một đầm già hay cụ
ông lụ khụ cỡ 50 trở lên, tóc bạc phơ, đứng mở cửa xe lưng đã còm.
Ít ai có xe Porches mới khi 18 tuổi vì lương thấp làm sao đủ tiền trả
góp hàng tháng khi nhà cửa vẫn đi thuê. Ở tuổi đó mà có Audi chắc là đi
mượn. Bố mẹ giầu và có học ít khi sắm xe sang cho con vì muốn con tự
lập. Họ cho rằng, tự làm ra tiền mới đánh giá được thế nào là mồ hôi
nước mắt.
Tuổi 20 sắm sedan nho nhỏ vừa xinh giá dưới 10 ngàn, ít tiền chơi con
vài ngàn, thậm chí vài trăm. Có bạn VN sang làm bằng Tiến sỹ mua xe
Honda có 500$ đi mấy năm không hỏng. Khi chuyển về bang New Mexico làm
giáo sư, tiền thuê vận chuyển đắt gần bằng tiền xe. Anh không dám lái
mấy ngàn miles, đành tặng mấy anh xì (Mexico).
30 tuổi chọn chiếc xe VAN 8 chỗ để chở vợ con và gia đình, lao lực
thêm 10-20 năm nữa để đưa con vào đại học hay qua 18 tuổi. Đến 40-50
tuổi bắt đầu nghĩ liệu có đủ chi dăm chục ngàn đô cho đổi đời vì ở cái
tuổi khủng hoảng về tâm lý kể cả sex.
Người ta nói, ngành sản xuất xe hơi bên Mỹ phát triển được do thế hệ
già U50 trở lên. Lớp này có tiền, công việc ổn định và muốn tự thưởng
một chút trước khi về với thế giới bên kia nên thường chọn xe mới. Mua
và coi như không bao giờ sắm lại vì hết khả năng thanh toán. Hoặc khi
hưu thì dư ra một khoản kha khá nên trước khi chết quên sầu đau.
USA Today đã thống kê tuổi tác và 5 loại xe sang như sau
- Lincoln: Tuổi trung bình người mua là 61. Năm 2013 đã bán được 82 ngàn chiếc.
- Buick: Tuổi trung bình của người mua là 60,3. Năm 2013 bán được 206 ngàn chiếc.
- Bugatti: Tuổi trung bình là 59,5. Không rõ bán được bao nhiêu.
- Cadillac: Tuổi trung bình là 59,5. Năm 2013 bán được 183 ngàn chiếc.
- Lexus: Tuổi trung bình là 56,6. Năm 2013 bán được 274 ngàn chiếc.
Trong khi đó BMW và Mercedes bán được hơn 300 ngàn xe mỗi hãng.
Bloomberg còn thống kê, cứ 15 người lái xe trên đường có một cụ trên 75.

Trẻ chơi xe ít tiền. Ảnh: Internet
Như vậy, sang Mỹ mà lái một em Cadillac hay Lexus mới cóng thì dân sở
tại sẽ nghĩ, hoặc bạn mượn xe của bố, hoặc vừa trúng sổ số, hoặc bạn
sắp hưu.
Đối với dân Mỹ, xe sang là thương hiệu của sự giầu có nhưng đôi khi
chứng tỏ sự…già nua. Như người ta nói “Đàn ông càng nhiều tuổi càng
giầu. Bạc trên tóc, vàng trên răng, đá quí trong thận và bất động sản
trong quần”.
Giá trị Việt và giá trị Mỹ rất khác nhau. Bắt đầu là chiếc xe hơi, nếu tranh luận sẽ khó có hồi kết.
Chúc các cụ đi làm đầu tuần vui, lái xe an toàn và đúng luật.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét